Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Những truyện ngắn hay về tình yêu

Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!” Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.” “Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy
Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!”
Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.”
“Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu em!”
“Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe …
“Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.”

Mất trí nhớ.
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,
Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.”
Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”
Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.”
Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối đường?
Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao?
Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi!
Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối!
Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối.
Cô thích ăn táo.
Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.
Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một quả.
Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày.
Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng.
Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt qua khuôn mặt.
(Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.)
Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người —— cha mẹ cùng ta.
Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.”
“Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười.
Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là ai?”
Truyen ngan tinh yeu
Truyen ngan tinh yeu
Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)
“Tớ nhận được một bưu phẩm rất thú vị, muốn rủ bạn bè cùng làm. Cậu đồng ý giúp tớ một tay chứ?” “Được thôi.” “ Vậy thì……màu mà tớ thích nhất?” “ Màu đen.” “ Môn học sở trường của tớ là gì?” “Toán.” “ Con thú cưng của nhà tớ?” “Chó con tên Bát Bát.” “ Phong cách ăn mặc của tớ?” “ Trang phục phối hợp.” “ Trò chơi tớ hay chơi?” “Thiên hạ II.” “ Một việc mà tớ tuyệt đối không biết?” “ TỚ THÍCH CẬU.
Lúc 18 tuổi anh rất ngang ngược hống hách: “ Này, nhận lời yêu anh nhé!” Lúc 20, trẻ tuổi lại lông bông: “ Đã 2 năm rồi, em còn chưa suy nghĩ xong sao?” Khi 22 tuổi phong nhã hào hoa: “ Cứ yên tâm nghĩ cho kĩ, anh có thể chăm sóc cho em.” Khi 24 tuổi rất hăng hái: “ Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em hãy tin rằng anh sẽ luôn ủng hộ em.” Lúc 26 tuổi ánh mắt dịu dàng: “ 8 năm, kháng chiến cũng đã kết thúc rồi, em có đồng ý ở bên anh không?” Đến 28 tuổi chín chắn trưởng thành: “ Được, anh sẽ làm phù rể trong đám cưới của em.”
Anh cứ rảnh rỗi là lại gấp giấy thành hình trái tim, hễ gặp cô ấy là đưa. Thói quen này từ bao giờ rồi nhỉ? Bản thân anh cũng không nhớ rõ lắm. Đột nhiên, có một hôm, cô ấy gọi điện nói: “ hôm nay có người thu mua giấy vụn tới, em hỏi giá tiền, rồi đem bán những trái tim giấy anh tặng rồi….” ngập ngừng một lúc,”Vừa hay được 9 đồng, đợi lát nữa anh ăn mặc chỉnh tể, 2 đứa mình cùng đi đăng kí kết hôn nhé!”
Vào hôm tốt nghiệp, lớp trưởng đề nghị cả lớp ngồi thành vòng tròn, mỗi người viết ra một bí mật của mình ra tờ giấy nhỏ, chuyển cho người ngồi bên trái mình, như vậy mỗi người vừa chia sẻ bí mật của mình đồng thời cũng giữ bí mật của người khác. Tôi cố ý ngồi bên trái cậu ấy. Yêu thầm 4 năm mà tôi lại không dám bày tỏ, có thể biết được một bí mật của cậu ấy cũng tốt, tôi tự an ủi mình. Bên trong tờ giấy chỉ có 3 chữ: TỚ THÍCH CẬU.
Anh rủ cô cùng đi xem phim, cô vui vẻ nhận lời, anh lại nói với cô rằng: “ Ngày mai bạn gái của anh cũng sẽ đến.” Lòng cô thấy nhói đau nhưng vẫn mỉm cười nói “Vâng”. Ngày hôm sau, cô chỉ thấy một mình anh đ ến, bèn hỏi: “ Bạn gái anh đâu?” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười nói: “Đang đứng ngay trước mặt anh đây!”
Một chàng trai nói với cô gái: “ Anh là BF của em.” Cô gái hỏi: “ BF là gì?” Chàng trai mới nói nghĩa là BestFriend ( bạn tốt nhất). Sau này họ kết hôn sinh con đến độ tuổi gần đất xa trời rồi, ông lão nói với bà lão: “Tôi là BF của bà.” Bà lão lại hỏi: “ BF là gì?” Ông lão mỉm cười đáp: “ BeForever! (mãi mãi như thế này!)

Và nắng sẽ lên

Hôm nay tôi sẽ giới thiệu tới bạn một câu truyện hay mà chắc hẳn đọc xong bạn sẽ không cầm nổi nước mắt , các bạn hãy chú ý theo dõi nhé.
... Mùa mưa cuối cùng cũng tới - lại một mùa mưa không anh.
Mùa mưa với em không còn quá khó khăn để vượt qua như trước đây, nhưng những mùa mưa ngày càng lạnh lẽo hơn, và hình bóng của anh cũng ngày càng xa vời hơn.
***
Anh đã đến bên em cũng vào một mùa mưa như thế, ở một quá khứ không xa. Những cơn mưa dầu mùa cứ nối tiếp nhau xối xả, nó làm mờ đi cả một góc phố. Quán trà những ngày này cũng trở nên vắng khách hơn, thường thì những người trong đó đều đang cô độc, họ nhấp những li trà ấm nóng để tự sưởi ấm lòng mình.

Mùa mưa với em đã bao năm là như thế. Em cũng có nhiều thời gian để nhìn ra ngoài hơn, qua một ô cửa kính, qua màu trắng xoá của màn mưa, em chẳng nhớ rõ có gì trong sự mờ nhạt ấy, chỉ biết em đã thấy hình bóng của anh – anh xuất hiện rất rõ nét trong cả một không gian mờ nhạt. Anh bước vào với một nụ cười ấm áp, có lẽ đó chính là giây phút mà con tim em bắt đầu rung động.
Và sau đó, chúng ta gặp nhau nhiều hơn. Bên ngoài mưa vẫn lạnh lùng rơi, nhưng đôi tay em không còn thấy lạnh - ấy chính là khoảnh khắc anh nói yêu em và ôm em vào lòng, cảm giác thật ấm áp. Bên anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, và mùa mưa ấy đã qua đi như thế. Với em lúc này, mưa không chỉ có một màu trắng xoá, mà còn là những giọt nước trong veo, cũng trong veo như nụ cười của anh.
Nhưng có lẽ cuộc sống vốn là vậy, ta không nên yêu thích thứ gì mà trước đó ta đã rất ghét. Em vốn dĩ rất ghét mưa, nó khiến cho quán trà vắng khách, nó khiến mọi thứ mờ nhạt và nó khiến đôi tanh em lạnh cóng. Vậy mà có lúc em lại ngóng những cơn mưa, ngóng đợi từ trong màn mưa kia một điều gì đó.






Nhưng rốt cuộc thì mưa vẫn là một tên tồi tệ, một kẻ đáng ghét, thậm chí là đáng hận. Rốt cuộc thì mưa vẫn chỉ làmột màu trắng xoá... Em cứ nghĩ mình đã thấy rất rõ anh, nhưng cơn mưa vô tình kia đã cướp anh đi ngay trước mắt em thật tàn nhẫn. Có lẽ nó vốn tham lam như vậy, chỉ muốn nuốt trọn mọi thứ vào mình, để tất cả đều mờ nhạt. Và trước mắt em giờ chỉ là những mùa mưa mờ nhạt, vì sau màu trắng của mưa là màu trắng của nước mắt, nhạt nhoà...
Những mùa mưa vẫn cứ vô tình đến. Em không nhớ rõ mình đã vượt qua chúng thế nào, chỉ nhớ ba mùa mưa như thế đã qua, và bây giờ mùa mưa thứ tư cũng đã sắp kết thúc. Em đã mở được quán trà cho riêng mình, khách tới mùa này vẫn vắng như vậy, dường như thời gian của một ngày dằng dặc khiến mọi thứ đều man mác buồn. Em không còn thói quen ra ngoài mưa, cũng ghét cảm giác bị mưa ướt, nhưng em lại thường ngồi nhìn xa xăm ra ngoài, cũng giống như lúc này.
Đoá hoa dạ yên thảo trước cửa đã bị rủ xuống mặt đường – có lẽ mưa đã rất lâu.
Mùa mưa này em đã gặp một người, người có nụ cười ấm áp gống như anh, nhưng em không dám nhìn vào nụ cười đó, em sợ mình không còn đủ can đảm để bước tiếp qua một cơn mưa.
Đó cũng là một ngày mưa đầu mùa, mưa cứ bất chợt đến làm lòng người khó chịu. Em luôn ghét bị mưa ướt nên em luôn mang theo ô, vì vậy dường như em cũng thấy mình lạc lõng giữa dòng người hối hả trong cơn mưa bất chợt. Bước xuống xe bus và bật lên chiếc ô màu nắng, những ý nghĩ viển vông khiến em không nhận ra có một ánh mắt đã dõi theo mình hồi lâu. Thấy em quay sang, anh chàng ấy mới cất tiếng ái ngại:
- Xin chào! Hình như cô đang có chuyện gì đó, tôi đã đợi cô nãy giờ để đi nhờ ô... hơ hơ!
Cái cười gượng gạo của anh ta khiến em chợt lúng túng, và chỉ biết đáp lại:
- Xin lỗi, anh cũng đi đường này phải không?
- Vâng, vậy làm phiền cô nhé!
Anh ta mỉm cười và tiến tới đỡ lấy chiếc ô từ tay em một cách vô cùng tự nhiên. Một cái chạm khẽ từ một bàn tay ấm nóng khiến em bất giác rụt tay lại.
Người đó cũng sững lại đôi chút rồi lại nhìn lên cây ô và cất tiếng: " Để tôi!"
Em đã đi lặng lẽ bên cạnh một người dưới màn mưa như vậy. Hồi lâu, anh chàng đó bỗng lại nói bâng quơ:
- Tay của cô lạnh thật đấy!
Rồi trên cả quãng đường, không quá xa nhưng người đó nói khá nhiều, cũng cười nhiều, một vẻ rất tự nhiên với một người không quen biết. Giá mà em cũng có thể coi cuộc đời đơn giản như anh ấy – cứ vô tư nói ra bất cứ thứ gì mà mình cảm nhận và mở lòng đón nhận mọi thứ xung quanh mình.
Đôi chân ấy dừng lại trước cửa quán trà, có lẽ trước đó em đã nói là mình sống ở đây. Trước mặt em lại là những bông Dạ yên thảo tím ngày càng ủ rũ. Mưa mang tới cho chúng sức sống tươi tốt rồi sau đó nhấn chìm chúng đến tàn tạ. Nhưng cánh hoa mỏng manh vẫn kiên cường qua được cả mùa mưa, đợi ngày nắng lên sẽ vươn mình trở dậy. Có lẽ em yếu đuối hơn hoa kia, vì em chỉ đợi ngày nắng lên mà không muốn cam chịu những ngày mưa đến. Nhưng mưa thì vẫn cứ lạnh lùng rơi...
Em bước vào trong, người đó khẽ nhìn theo rồi nhìn lên chiếc ô trên tay mình mà lên tiếng, kèm theo là một nụ cười:
"- Tôi có thể mượn nó về chứ? Có lẽ tôi muốn gặp lại cô nên sẽ sớm manh trả lại thôi! Tạm biệt!"
Anh ta quay bước và nhanh chóng ẩn sâu trong màn mưa. Dường như em vẫn chưa khỏi bỡ ngỡ trước một cảm giác thân thuộc kì lạ trước con người lần đầu tiên gặp đó. Và chính sự thật cũng nói lên rằng em và người đó chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
Cơn mưa ấy kéo dài âm ỉ suốt hai ngày và anh ấy xuất hiện trước khi nó kịp dứt hẳn, vẫn với cái phong thái bình thản mà tươi vui. Anh ấy đưa trả em cây ô và ngồi xuống một góc vắng người ngay quầy hàng. Em mang ra một ly trà nóng theo yêu cầu, và tay em lại bất giác chạm vào tay người đó khi anh ấy tận tình đỡ lấy tách trà, nó khiến em lúng túng rụt tay lại. Người đó khẽ mỉm cười và uống ly trà trong im lặng. Rồi chính anh ấy lại là người phá vỡ sự lặng im:
"-Kì lạ thật đấy, tay của cô lúc nào cũng lạnh vậy sao?"
Một câu hỏi bất chợt làm em chỉ biết nhìn thẳng vào người đó rồi lại nhìn lên tay mình, có vẻ đúng là như vậy. Nhưng em lại nhận thấy điều khó hiểu, liền cất tiếng hỏi lại:
"- Tại sao anh lại mang trả ô khi trời vẫn đang mưa vậy?"
Anh ấy lại cười gượng:
"- Hihi, như vậy mới lại có thể mượn về chứ! Đúng là trời vẫn chưa tạnh được nhỉ!"
...
Chẳng nhớ rõ người đó nói những gì sau đó, rồi ra về như thế nào, chỉ biết từ hôm đó anh ấy tới đây nhiều, và thường làm không gian nơi đây bớt lạnh lẽo hơn. Những hôm đầu, anh ấy thường bắt chuyện với nhiều người, chủ yếu là khách quen, anh ấy hỏi thăm họ về người chủ quán ngay khi em có mặt ở đó. Nhiều hôm sau đó, em gặp anh ấy nhiều, cũng biết về anh ấy khá nhiều. Em đã khá ngạc nhiên khi biết anh ấy là một nhà văn. Người đó đã nói thích nơi này, vì nó hay mang lại cảm hứng để hoàn thành tác phẩm.
Không biết lúc nào đó, người ấy nói thích em, vì không muốn đôi tay của em lạnh...- Một tình cảm chân thành, nhưng chắc anh cũng hiểu, em không dám đón
nhận.
Cho đến một ngày, một ngày cuối mùa mưa, tức là em đã quen người đó được 3 tháng. Em đang đứng ở bến xe bus đợi một người. Ngoài trời vẫn mưa, mà cơm mưa cuối mùa thường vẫn rất nặng hạt. Phía bên kia đường mọi thứ đã rất mờ nhạt qua màn mưa, và anh ấy đã xuất hiện dần trong đó, với một chiếc áo trắng và một nụ cười tinh nghịch. Hình như em đã thấy cảnh tượng này...
Là khi ấy, em cũng đứng chờ anh dưới cơn mưa.
Anh xuất hiện trong một bộ đồ trắng như đang tỏa sáng giữa sự mù mịt của màn mưa .
Anh đã dầm mưa đến đây sao? Em đã lo lắng nhưng cũng lại thực sự thích thú trước bộ dạng ướt át này của anh, một vẻ gì đó mới mẻ khác hẳn với hình ảnh công tử lịch lãm hằng ngày. Gương mặt thanh tú của anh hiện lên rạng rỡ hơn bao giờ hết, có lẽ đây chính là giây phút mà em đã bị "cảm nắng" ngay giữa trời mưa.
Anh cũng đã thấy em phải không? Anh mỉm cười và khẽ lè lưỡi, trông anh thích thú như một đứa trẻ. Bước chân của anh dần nhẹ nhành tiến đến, một cảm giác bình yên mà ấm áp, và em chỉ muốn nhìn anh mãi như vậy.
Ánh mắt và nụ cười của nah đã đến bên em lâu rồi, chỉ còn đôi chân đó thôi, vài bước ngắn ngủi nữa là em có thể lao vào ôm chầm lấy anh, để cùng bị ướt, để cùng nắm tay anh đi dưới trời mưa. Nhưng cái khoảng cách mà chỉ vài bước chân ấy thực sự lại không ngắn ngủi, dễ dàng đến vậy, nó là khoảng cách mà không bao giờ có thể tiến tới. Tất cả đã trở nên mù mịt chỉ sau một tiếng thét kinh hoàng.
"Kiiiii..iit..."
Tiếng ô tô phanh gấp như cào sâu một vệt dài lên da thịt, em đã hoàn toàn mất mọi cảm giác, giá như lúc đó em có thể nhắm mắt và ngất lịm đi, nhưng lại vẫn cứ tỉnh táo để mà run rẩy trước một màn đen của hiện thực. Chỉ sau một cái chớp mắt, gương mặt anh đã biến mất khỏi ánh nhìn của em, thay vào đó là một thứ gớm giếc, đáng sợ.
Em kinh hãi đưa mắt men theo chiếc xe hơi...Không phải! Không phải như thế! Làm sao lại như thế được! ... Nhưng sự thật là nước mắt của em vẫn không thể ngừng rơi, giống như mưa không ngừng trút xối xả.
Máu...Máu đỏ tươi...
Anh ở đó – giữa đám máu bị mưa làm cho loang lổ, khuôn mặt anh, cơ thể anh chỉ toàn máu đỏ...
Em cố gắng lau đi máu trên mặt anh, em muốn thấy gương mặt thanh tú của anh. Nhưng cơn mưa đáng ghét kia giờ còn khiến cả khuôn mặt của anh cũng trở nên mờ nhạt...
"Aaaaa..aa"
Em chỉ biết hét thất thanh trong vô vọng. Máu từ cơ thể anh vẫn không ngừng chảy, mưa vẫn không ngừng rơi và em thì vẫn không ngừng được nước mắt, giọt nước mắt đau đớn vẫn lăn dài cho tới tận hiện tại... Giờ thì nước mắt em vẫn đang rơi, và phía trước kia là một hình bóng có gì đó vô cùng quen thuộc, và chính cái sự quen thuộc ấy làm em sợ hãi.
Tiếng còi xe vọng lớn làm em bừng tỉnh. Chiếc ô trên tay bất giác rơi xuống đất, em bất giác bỏ lại mọi thứ chạy băng qua đường mà ôm chầm lấy một người vẫn đang mang nụ cười tươi rói kia. Chiếc xe tải một lát sau mới chầm chậm lướt tới.
Có lẽ giờ em đã hiểu cảm giác của chính mình. Em vẫn cứ luôn trốn tránh thứ tình cảm đó, em vẫn luôn sợ hãi mình không đủ can đảm để đón nhận con người đó. Nhưng gờ em lại sợ người đó sẽ lại bị cướp mất đi ngay trước mặt mình, giống như anh! Em hiểu em đã mất anh một lần, và em sẽ không lại để mất anh ấy!
Em biết chắc chắn anh cũng đang mỉm cười! Liệu có phải chính anh đã mang người có đôi tay ấm áp ấy đến bên em? Anh hãy cứ an lòng vì em hứa mình sẽ sống thật tốt!
...Mùa mưa kết thúc, bên em giờ đã có một người luôn khiến em mỉm cười. Và trước mắt em là những ngày nắng đẹp, và trong nắng em vẫn thường thấy nụ cười mang vẻ yên bình của anh.
Anh ấy cũng đã hoàn thành tác phẩm mới của mình, cuốn truyện mang tên "Và nắng sẽ lên" dành tặng cho một người, và những người vô tình bị nhấn chìm trong những cơn mưa thầm lặng...

Chiếc áo lót dưới gầm giường và bí mật 7 năm của vợ bị lật tẩy

Trong lúc chờ chị đi tắm, anh ngồi đọc báo trên giường. Chợt thấy dưới gầm giường thò ra sợi dây áo lót, anh chép miệng, vợ anh từ bao giờ lại luộm thuộm thế này, áo rơi xuống gầm giường cũng không biết…

Anh và chị lấy nhau đến nay đã được 7 năm, không dài đối với một cuộc hôn nhân nhưng là không tưởng với mối quan hệ của 2 người. Cuộc sống vợ chồng hoàn toàn không bắt đầu từ tình yêu mà chỉ qua những lời mối lái của bố mẹ, họ hàng. Chị đến với anh ở cái tuổi 31, quá lứa nhỡ thì còn anh cũng mới chỉ quyết định kết hôn sau tàn dư nỗi đau lòng 3 năm bị vợ cũ phản bội. Họ tìm đến nhau một cách chắp vá, mong manh, thế mà lại bền chặt.
Hoá ra tôi không biết vợ mình là ai…
Giữa 2 anh chị hầu như không có xích mích, việc ai người đó làm, đối xử với nhau từ khách sáo đến thân thiết. Đôi lúc chị thấy anh như một người bạn chứ chẳng phải người chồng, anh chị không có kiểu yêu thương nồng nàn, đắm đuối mà quý trọng nhau chân thành. Đứa con gái bé bỏng sinh ra càng khiến gia đình nhỏ thêm phần ấm cúng.
Với anh, lấy được chị anh coi đó là niềm may mắn. Dù khi cùng nhau bước lên xe hoa, anh chẳng có chút rung động nhưng sau 7 năm sống với nhau, anh hoàn toàn bị chị chinh phục. Chị thông minh, quyết đoán nhưng không kém phần dịu dàng, đặc biệt là cách chị ở bên anh lúc anh buồn bã, chật vật. Một con người mất hoàn toàn niềm tin vào hôn nhân và phụ nữ như anh lại tìm thấy ở chị chút hy vọng le lói. Anh yêu chị, anh yêu gia đình này. Chỉ có điều, không rõ chị có yêu lại anh hay không.
Chị có một người bạn thân lâu năm tên là Cẩm. Về phong cách, Cẩm giống chị hoàn toàn, thậm chí còn khéo léo và tháo vát hơn. Không giống chị, Cẩm đã lập gia đình từ lâu, có 3 đứa con đều ngoan ngoãn, đáng yêu. Gia đình Cẩm như một gia đình kiểu mẫu, chồng tài vợ giỏi các con thì vâng lời. Cẩm còn rất đẹp nữa, cái đẹp của người phụ nữ trưởng thành và thành đạt.
Chị hay kể với anh về Cẩm, về cách 2 người quen nhau, làm bạn và thân thiết đến bây giờ. Cuộc đời chị gặp bao sóng gió luôn có Cẩm ở bên đồng hành, nếu không chắc chị chẳng trụ vững nổi. Anh ôm lấy chị, vỗ về: “Từ giờ có anh ở bên em rồi!”.
Rồi một ngày, anh thấy đau đầu nên tan làm sớm hơn thường lệ. Thấy xe chị dựng trong sân, anh mỉm cười, không ngờ vợ chồng trùng hợp thế này. Anh đi thẳng lên phòng nhưng phòng khóa trái. Anh gõ cửa, mất hồi lâu chị mới ra, vẻ mặt hơi bối rối, hỏi anh sao về sớm thế. Anh cười bảo hôm nay thấy mệt, chị cũng phụ họa theo rồi rủ anh cùng đi đón con, hôm nay cả nhà mình đi ăn tiệm.
Tối về nhà, trong lúc chờ chị đi tắm, anh ngồi đọc báo trên giường. Chợt anh thấy dưới gầm giường thò ra sợi dây áo lót, anh chép miệng, vợ anh từ bao giờ lại luộm thuộm thế này, áo rơi xuống gầm giường cũng không biết. Kéo chiếc áo ra mãi không được, anh mới cúi hẳn xuống thì thấy nó đang bị đè lên bởi một quyển sổ to bản, bìa đen. Thấy lạ, anh lôi ra, chưa bao giờ anh thấy quyển sổ này.
Lật giở từng trang, anh không thể tin vào mắt mình, đó là những trang nhật ký yêu thương giữa chị và Cẩm được viết từ cách đây đến chục năm. Những bông hoa ép khô, bức ảnh chụp chung đều được đính kèm trong đó. Có những trang bị hoen ố, nhăn lại có lẽ vì nước mắt. Tay anh run lên không ngừng. Bí mật mà vợ anh giấu suốt 7 năm chung sống là đây.
Thấy anh cầm quyển sổ trên tay, chị nhắm mắt lại thở ra một tiếng, chị biết bí mật này sẽ không giấu được lâu, chỉ có điều chị vẫn chưa đủ sẵn sàng.
cuon-so-kham-benh-va-bi-mat-cua-chong2
Ảnh minh họa
Chị ngồi xuống, chậm rãi kể lại mọi chuyện với anh, rằng chị và Cẩm yêu nhau, thứ tình yêu chưa bao giờ được chấp nhận. Ngày Cẩm lấy chồng, chị đã khóc đến tê dại, đau đớn đến thấu xương, còn rời khỏi thành phố đến một nơi khác sống nhưng vẫn không thể quên được nhau. Hai người cứ lén lút, vụng trộm như thế đến tận bây giờ. Hôm nay, chị và Cẩm cũng ở bên nhau, lúc anh về, Cẩm phải chui vào trong nhà tắm đứng rồi đi về lúc 2 anh chị đi đón con.
Chị nắm lấy tay anh, mong anh hiểu và tha thứ cho chị. Chị không cần gì trên đời này hết, chỉ cần một mái ấm hạnh phúc như 7 năm qua, cần bé Mít ở bên chị.
Anh chết lặng, tim như lại một lần nữa vỡ ra ngàn mảnh. Anh hiểu nỗi khổ tâm của chị, hiểu sư đau khổ và áy náy chị phải chịu đựng bao năm qua. Anh thương chị, anh thương Cẩm, tình yêu của họ chẳng có tội nhưng vì là 2 người phụ nữ nên họ phải che giấu, phải lén lút như thế. Nhưng còn anh? Còn trái tim anh? Anh cũng như con người đã chết, nhờ có chị mà bám lại được chút hy vọng. Giờ hóa ra chị chưa từng rung động trước anh, lại vẫn luôn có người tình khác ở bên như thế. Anh phải làm sao đây? Tại sao cuộc đời lại dày vò anh mãi thế này? Anh không có can đảm từ bỏ chị và gia đình nhỏ này nhưng anh phải đối mặt làm sao khi biết được chuyện của chị và Cẩm?
Anh tìm đến quán rượu, uống và khóc như một đứa trẻ con. Cuộc đời này đối xử với anh tệ quá…

Hết lòng cung phụng cả nhà chồng, vẫn bị chồng chửi bới thậm tệ

Thậm chí anh còn bảo nếu như anh không lấy tôi mà lấy một cô vợ giàu có thì gia đình nhà anh “còn nở mày nở mặt gấp nghìn lần bây giờ”. Nghe chồng nói những câu cay đắng ấy, tôi như chết lặng.

Ảnh minh họa: Internet
Tôi 30 tuổi còn chồng hơn tôi một tuổi, chúng tôi cưới nhau đã 5 năm và có một con trai năm nay vừa tròn 3 tuổi. Do công việc nên chồng tôi đi xa biền biệt, cả tháng có khi thậm chí đến 2 hay 3 tháng mới về nhà được vài ngày. Thế nên tất tật mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay tôi lo liệu.
Công việc của một phiên dịch khiến tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, may mắn là có bà ngoại ở cùng mẹ con tôi nên đỡ đần rất nhiều cho con gái và cháu ngoại.
Ông bà nội ở cách gần 100 km nên cũng chỉ thỉnh thoảng lên thăm, chơi với cháu nhưng tôi thì mỗi cuối tuần rảnh rỗi, dịp lễ tết mẹ con tôi thường xuyên bồng bế, dắt díu nhau về thăm ông bà nội.
Chồng tôi là con trai trưởng trong nhà, sau còn hai cô em gái đều đã lập gia đình nên đương nhiên tôi là dâu trưởng và cáng đáng mọi việc từ ma chay cưới hỏi đến giỗ chạp của nhà chồng.
Kinh tế của gia đình tôi dù không mấy dư giả vì chồng đi xa biền biệt, không mấy khi đưa được tiền về cho vợ, mình tôi phải xoay xỏa đủ đường từ nhận dịch tài liệu, buôn bán mỹ phẩm quần áo qua mạng đến làm bánh, kho cá bán… nhưng vì muốn “giữ thể diện” với nhà chồng, nên tất cả những lần mẹ con tôi về thăm ông bà nội tôi đều chi tiêu khá hoành tráng. Từ sinh nhật hai cô em chồng, sinh nhật của hai cậu em rể hay các cháu, rồi thậm chí cả sinh nhật của các bà dì, ông chú của chồng, tôi đều có quà tặng. Mỗi lần có giỗ chạp, đặc biệt là tết nhất, tôi mua về đủ thứ hàng hóa, đồ ăn, bày biện trang hoàng khắp nhà. Cả nhà chồng tôi đều nức nở khen tôi là “con dâu số một”.
Thực sự là tôi làm đủ cách để lấy lòng nhà chồng, bởi suy nghĩ mình “trói” chồng bằng cách giành hết thiện cảm của mọi người trong gia đình chồng. Thế nhưng tôi đã không thể ngờ được rằng, mọi cố gắng ấy của tôi thực sự lại chẳng có tý “giá trị” nào trong lòng chính chồng mình cả, thậm chí anh còn dùng những lời lẽ chẳng mấy hay ho, hạ nhục tôi. Mặc dù trước “bàn dân thiên hạ hay ngay cả trên trang facebook cá nhân của vợ chồng tôi, mỗi khi có anh em bạn bè gì vào comment khen tặng tôi, chồng tôi lại like hay comment lại rất tự hào.
Thế nhưng không ít lần, khi chỉ có hi vợ chồng, chồng nói thẳng vào mặt tôi rằng tôi đi lấy chồng thì đương nhiên phải hầu hạ, phải lo lắng cho gia đình chồng, đấy là trách nhiệm, là nghĩa vụ, không phải tôi đang “làm phúc” hay “ban ơn” cho gia đình chồng nên đừng có “lên mặt” mà khoe khoang trên mạng xã hội.
Thậm chí anh còn bảo nếu như anh không lấy tôi mà lấy một cô vợ giàu có thì gia đình nhà anh “còn nở mày nở mặt gấp nghìn lần bây giờ”. Nghe chồng nói những câu cay đắng ấy, tôi như chết lặng. Bao công sức, tiền của của tôi để lo lắng, cung phụng cho gia đình nhà chồng bấy lâu bị chính chồng tôi sổ toẹt. Không lẽ tôi đã làm sai điều gì?

Kim và tôi

Mùa đông trước tôi đến Kim trong hẻm yên tĩnh. Kim và Chi học Y5, chung ngoại trú. Ngày đi học đến bữa cơm bụi, đĩa hai ngàn đồng, Kim no ngàn rưỡi đồng. Kham khổ thế! Nom Kim xơ xác như nữ tu dòng kín, lầm lũi trong khổ hạnh, ôm đức tin xa xôi.

Phòng con gái sao lạnh lẽo thế này?
Tôi quen lạnh. Đêm hơi lạnh như tên trộm lương thiện, buộc tôi thao thức. Nhưng các cô là loài hoa quý, không nên chưng trên mảnh đất khánh kiệt mật ngọt. Lạ chưa? Chạm vào sự tuềnh toàng phòng Kim, tôi yêu điều thiếu thốn ấy. Nghèo! Phải là sự bất lực, thanh bạch đáng trọng? Tôi ngồi mấp mé lên chiếc giường, trong giường còn bề bộn chăn màn, còn nồng nã mùi con gái tinh khôi. Kim chữa thẹn:
– Chú đến bất ngờ quá.
– Các cô đừng cho tôi suồng sã. Nhờ bất ngờ tôi cảm thông cảnh sống sinh viên xa nhà, khâm phục sự chịu khó của họ.
Kim và Chi duyên dáng cười… Căn phòng se se lạnh ấm lên. Tôi thì cười hai cô mặc quần soọc kín đáo cuộn nửa người trong chăn, thỉnh thoảng lấy tay kéo chăn, sợ nổi những đôi chân trắng lốp, lấm tấm da gà.
Tôi biết mẹ Kim là bác sĩ, Kim yêu mẹ, chọn nghề nhân hậu hợp tính cách Kim.Chi vai ngang, tóc ngắn, dưới mắt hai vết thâm mờ chấp chới vài cơn giông bão đã trải.
Mặc vội quần dài, Kim tiễn tôi về. Kim đi bên tôi nhỏ bé. Tôi dặn:
– Lấy giấy báo che bớt khe hở kẻo lạnh. Nấu cơm ăn cho mập nghe Kim.
– Dạ.
Kim ngước đôi mắt âu sầu nhìn tôi cười… đưa tôi rơi vào vùng trời nhiều mây chiều bảng lảng.
° ° °
Kim ít nói về mình. Kim luôn sẵn khuôn mặt cười thật hiền, tỏa ra từ đôi mắt buồn mà nguyên vẹn, ngời cả cái kính cận ba độ và nét mặt thuần hậu. Kim một mình, nhìn trộm, thấy Kim lắng sâu vào chuỗi miên viễn ưu tư, vừa khinh khỉnh cao ngạo vừa xa vắng trí tuệ. Vẻ trầm tư ấy mất ngay khi gặp người quen. Kim cười: mặt, mắt tươi long lanh và thắp sáng…
Tôi thì… nói đủ chuyện. Nói ùa ùa, ào ào rồi rơi tõm vào vực lắng nghe của Kim. Kim yêu ghét ít biểu hiện, tôi khó dò nông sâu. Khi tôi phát hiện nụ cười Kim rèn tập chín tới độ nghệ thuật. Tôi hụt hẫng. Chao ơi! Nhưng tôi thích xửng vửng vì thế. Vắng gặp Kim lòng quay quắt buồn!
Kim nghe tôi, đi chợ nấu ăn, phiền một chút nhưng no và bổ. Tôi canh giờ Kim đi chợ, vờ vô tình gặp. Chứ tôi đến Kim hoài dễ lố bịch. Gặp Kim nho nhoi, hồn hậu giữa hai bạn gái cùng lớp, Kim chào cười:
– A chú, chú cũng đi chợ?
– Công việc thường ngày mà… Cũng muốn tìm gặp.
Uyên – bạn Kim – cũng quen tôi. Uyên tròn đôi mắt đẹp, xa xôi và mơ hồ, nói:
– Chú tìm Kim phải không?
– Đúng một nửa – Tôi thú nhận.
Cùng các cô loanh quanh trong chợ đông người. Tôi lúng ta lúng túng chẳng biết mua gì. Nghe các cô chọn thức ăn, trả giá âm giọng Đà Nẵng ít bịn rịn, tâm sự như Huế, nhưng thanh thoát, mặn mòi nắng gió biển khơi. Trước khi tạm biệt, tôi mời:
– Khi mô rảnh mời các cô lên nhà tôi chơi cho biết.
Kim nhìn hai bạn dò ý, rồi rụt rè “Dạ”.
° ° °
Nhà tôi trong thung lũng vắng. Chung quanh ba ngôi chùa trên mấy ngọn đồi cây cối sum suê; sớm, chiều chuông mõ ủ ê. Cảnh buồn cổ kính, hoang sơ. Quen ở đây, tôi đâm dị ứng sự phồn tạp, bon chen, và thích thiên nhiên hiu quạnh.
Tim tôi liều, không bảo được. Nó bất cần biết tôi có gì ngoài sự thiếu thốn thường trực, mãi chênh vênh giữa vòng cơm áo xanh xao. Yêu Kim, tôi cả gan vốc trong đôi tay không đầy gió.
Tôi mừng đón Kim và Chi. Tóc các cô ướt lơ xơ như con mèo ốm, môi thâm nhợt vì mưa lạnh. Niềm vui tôi vừa vỡ lở, đã lụi tàn khi thấy phía sau hai anh thanh niên vào ngõ. Hai anh trẻ trung, đĩnh ngộ. Kim tế nhị không giới thiệu. Tôi vẫn biết có một anh đẹp trai là người yêu của Kim qua cách đối đãi mật thiết. Bây giờ tôi quên tên hai anh ấy. Tất nhiên! Nghe đâu, lãng quên là dấu hiệu người tài năng. Họ tập trung nghiên cứu quá tải, đâm hay quên. Tôi thì buộc phải quên họ do đố kỵ, do thua kém của mình.
Kim vẫn cười hiền. Nhưng tôi cảm thấy Kim cười độ lượng. Như cười ban phát cho gã hành khất chút tình vụn, ân huệ. Tôi lấy quyền gì đòi Kim yêu tôi chứ? Làm sao lấp được khoảng cách giữa tôi và Kim. Khoảng cách gần hai mươi năm tuổi tác nghìn trùng. Chao ơi! Tôi nửa đời bồng bềnh trong chữ nghĩa phù du, chừ còn đèo bòng trong long đong phù phiếm.
° ° °
Hai hàng phượng hoa vàng ngang trường Y, mùa đông rụng lá trơ cành ngọn, như nghìn lời khát vọng vươn khắc khoải giữa bầu trời xám ngoét, đẹp buồn bã. Mùa thu đường đầy hoa vàng lất phất rơi, rải từng thảm vàng hoa ngậm ngùi. Mùa xuân đi dưới hàng cây biêng biếc xanh, tưởng nghe được mạch đất chuyển từng ngày trong thớ gỗ.
Tôi trốn Kim mất đi trên con đường tuyệt vời.
Hay chưa! Càng tránh Kim tôi càng lọt vào võng lưới vô hình giãy giụa. Phố xá không Kim phố xá buồn. Khi nỗi nhớ tôi càng lấp đầy. Đêm đêm tôi phải ra ga Bồ đề mang nỗi nhớ trong tôi đang vỗ vô hồi những đợt sóng tái tê. Tôi gọi ga Bồ đề vì trong sân ga duy nhất cây bồ đề. Mà sân ga đâu hề yên. Tàu đi, tàu về lại ào lên, chìm xuống, cứ thế tới khi đụng vào nhộn nhịp sáng mai. Đêm sương khuya đèn điện dịu xanh lơ mơ, ươn ướt. Bóng người lui tới rời rạc một nhịp điệu buồn hiu, làm sao tôi tìm được phút nguôi yên.
Từ lâu tôi quên Kim thường ra vào Đà Nẵng thăm bố mẹ và cần gì đấy. Bất chợt tôi gặp Kim ngạc nhiên:
– A chú Văn. Chú đón ai rứa!
– Có ai mà đón – Tôi đùa – Đón Kim đây.
Tôi chở Kim về nơi ngoại trú mới. Kim kể: Kim học Y6, đã qua các khoa lẻ, hiện học khoa sản. Anh bạn lên cùng Kim lần ấy, đã xuất cảnh diện ODP.
Dạo này Kim tròn quay, cuốn hút âm ỉ!
Tôi lại la cà đến Kim.
° ° °
Chỗ ở mới Kim nằm sau lưng giáo đường. Nhà nhà, vườn vườn biệt lập, Kim không ở với Chi, chung chăn chiếu với cô bé Đoan Trang năm đầu Tổng hợp. Hai cô đồng hương khu phố, thân từ nhỏ, quấn quýt nhau như ruột thịt. Nết Kim nhu mì, luôn bị sức hấp dẫn của bạn gái kiểu Đoan Trang. Đoan Trang bương bướng, ngang ngang ,giống Chi tính bất cần. Tóc Đoan Trang ngắn chưa chấm tới vai ngang, mắt xênh xếch, mũi thanh tú, vóc mảnh dẻ săn chắc, cung cách bụi bụi ngang tàng như một cậu con trai. Sau này tôi hiểu Đoan Trang cứ dùng dằng quá khứ, nhiêu khê hiện tại, ngập ngừng tương lai. Trong lớp vỏ nhí nhảnh ấy, vẫn đọng rất đầy giông gió.
Đoan Trang giúp tôi gần gũi thêm với Kim và là người giữ gìn Kim. Khi tôi cần sự vắng mặt Đoan Trang thì cô ngồi lù lù ở đấy, cô so vai, ngồi ngơm ngớp gì kia? Có lần Kim dỗi tôi, Kim không chịu đi chơi. Đoan Trang ngồi đá đá vào chân Kim.
– Đi mà, đi mà, cho vui chị Kim.
– Không mà, nói không là không – Kim kiên quyết.
Con gái kiên quyết chối từ điều gì quá đáng, thường thấy họ già xấu thêm ít nhiều. Đoan Trang thì thầm vào tai Kim. Tôi nghe Kim nói to:
– Trang ký cho chị, ký đi!
Tò mò tôi hỏi, Kim cười xòa khuôn mặt hồng nhuận, vui vẻ nói:
– Trang bảo chịu đi chơi, Trang tặng Kim món quà. Sợ Trang hứa cuội, buộc Trang ký đó chú Văn.
Tôi hiểu ra, quý Trang lắm.
° ° °
Tôi rủ Tân – bạn tôi – đến Kim. Tân hiền đến nhu nhược, cái chi cũng ngại và sợ con gái, bốn mươi tuổi chưa có mảnh tình để nâng niu. Đồng hội đồng thuyền nên chúng tôi thân nhau, buồn vui thường kể cho nhau nghe. Tân cán bộ cơ quan đang hưng thịnh, lương tháng hơn triệu ,tiêu ít khi thiếu hụt. Tân luôn giúp đỡ tôi. Nhưng có khi tôi bực mình, vì Tân hay làm kẻ cả, sai khiến tôi trước đám đông. Tôi chiều và chịu vì Tân tốt với tôi. Tôi đành cúi đầu nhẫn nhục.
Tân sang trọng đỏm dáng khi nghe lên các cô sinh viên. Tân diện bộ veston màu xanh đậm mới, xịt nước hoa Calèche Pháp, thoang thoảng dịu thơm mùi quý tộc. Kim bị hút vào cái vỏ đắt tiền ấy, chứ đâu cần biết phía sau sự xa hoa có cái đầu rỗng tuếch. Nhiều lần tôi bắt gặp ánh mắt Kim nhìn Tân đầy hứa hẹn.
Phòng Kim ở chung với Đoan Trang rất sang và ấm cúng. Tôi chưa tìm ra nguyên do nào Kim qua cuộc sống khổ hạnh. Kim đã có riêng lắc vàng đeo tay, máy cassette, máy ghi âm học ngoại ngữ, một giá sách đầy ứ, có lẽ Kim làm cảnh vì sự ngăn nắp, thẳng thớm của nó. Góc bếp ngổn ngang nồi, niêu, xoong, chảo, bếp dầu và thực phẩm tươi sống. Tôi nhiều lần thấy các cô ăn thịt cá ê hề, đồ gia vị toàn đồ hộp ngoại nhập… Đêm ấy, trong phòng Kim có làm một hang đá bằng giấy, cây thông giăng đầy đèn màu chớp nhoáng. Hang đá màu mè ngồ ngộ như được làm từ bàn tay ngây ngô của các em nữ sinh cấp II, cấp III. Đoan Trang đi nhà thờ xem xóm đạo mừng Chúa ra đời. Tôi thấy trên bàn năm, sáu lon bia, tôi hỏi:
– Kim uống bia hở?
– Nhỏ Trang quậy lắm, nó uống đấy.
Kim nhận lời đi chơi Noel với chúng tôi. Kim nói:
– Hai chú ra xích đu chờ Kim một lát.
Chúng tôi đẩy xe ra ngõ chờ. Kim đi giày cao gót, đủng đỉnh đi ra. Tôi hỏi:
– Xe Kim đâu?
– Trang đi chơi, đem theo cả chìa khóa xe Kim.
Tôi bối rối, vì tôi đi xe của Tân. Tôi hỏi Kim:
– Ngồi ba được không?
– Được thôi – Kim nói không lưỡng lự, tự nhiên leo lên ngồi giữa.
Tân chở tôi và Kim chạy mà lo công an phạt.
Sáng mai tôi và Tân gặp nhau, đứa nào cũng khoe đêm rồi không ngủ được. Đứa nhớ hơi nóng phía trước Kim, đứa nhớ hơi ấm phía sau Kim.
Sau đêm Noel ấy tôi đến Kim một mình, đi với Tân dễ lộ cái nghèo của tôi và nhục trước sự hào phóng của Tân. Tôi biết Tân cũng lên một mình. Tôi tức Tân mấy lần chửi thầm phản trắc. Tôi lánh Tân. Tôi chở Kim, Đoan Trang đạp xe theo. Nhân dịp tôi vừa lĩnh nhuận bút qua bưu điện, tôi mời hai cô uống bia. Đi về, Đoan Trang chạy nhanh trước, rồi dựng xe bên lề, hai tay khuỳnh khuỳnh trước ngực, chạy lúc lắc vào hẻm nhỏ rậm rịt hai hàng chè tàu. Tôi hỏi Kim:
– Đoan Trang quen nhà ấy à?
– Không – Kim cười rúc rích – Nó có nhu cầu.
– Trời đất. Cô bé gan thật.
Vẫn trên đường về, tôi nghe Kim nhấp nhổm sau yên. Giục tôi về nhanh. Tôi nói:
– Còn sớm.
– Về thôi chú Văn, cháu, cháu mắc…
Tôi ngoảnh lại:
– Mắc chi?
Kim dúi dúi vào lưng tôi, vừa nói vừa cười nho nhỏ:
– Mắc, mắc… tiểu.
Câu trả lời thân thiết ấy làm tôi rất vui…
° ° °
Tôi vẫn mải miết đuổi theo điều ước ngoài tầm tay với. Đến khi nhận thiệp đính hôn Kim và Tân, mà tôi nghi từ dạo Kim gọi Tân bằng anh, không gọi chú như tôi. Tôi ứa nước mắt, biếng nói biếng cười. Nếu cười tôi tin nụ cười tôi gượng gạo, méo mó, mốc meo. So với Tân tôi hơn Tân bốn tuổi, tôi thua tiền, thua công việc ổn định. Nhưng chắc chắn tôi hơn Tân một cái đầu đầy kiến thức và vốn sống. Nhưng thời buổi con người vì hưởng thụ đã dám làm thâm thủng cả tầng ozone đang bảo vệ chúng ta chống các tia cực tím, thì thơ phú của tôi bọt bèo vô nghĩa so với gia tài khá giả của Tân.
Trước đây, Đoan Trang nói với tôi: “Chị Kim rất sợ cực”. Tôi bênh, con gái không nên ở trong thiếu thốn. Tôi có hỏi Kim: “Ra trường Kim dám lên làm việc ở vùng núi?” Kim trả lời: “Bố mẹ Kim không cho”. Tôi hiểu phần nào Kim chọn Tân. Chuyện thường tình thôi. Nhưng tôi mất những chiều chiều thấm chút bâng khuâng, ngơ ngẩn vì nhớ Kim.
Ngày tháng trôi qua hiu quạnh, tôi ngụp lặn trong đau khổ, chán ngán tình đời, tình người… Tâm tình bỗng bao dung, hướng thiện. Có phải đau khổ là môi trường để rèn đức độ cho những ai có bản lĩnh?
Đến nay, tôi vẫn yêu Kim, yêu cả hạnh phúc của Kim, yêu cả thói hư tật xấu và những điều Kim muốn. Nghe Kim đang êm ấm bên chồng tôi mừng lây, vui thật sự. Tôi chẳng dối tôi bao giờ và không biết dối ai.

NGƯỜI YÊU CỦA TÔI LÀ MỘT CON ĐĨ

Tôi gặp cô ấy lần đầu khi cô ấy vẫn còn là một học sinh cấp 3 còn tôi là sinh viên năm cuối. Trường học của chúng tôi gần nhau. Cô ấy có làn da trắng nõn nà, cái mũi cao để mặc cho đôi mắt nhỏ ngự trị phía trên chúng như muốn khinh đời. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi cô ta ném cho tôi ánh nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng lấy tôi khi tôi đang cùng lũ bạn nhâm nhi cà phê. Sau đó vài hôm, cô ta bước đến chỗ chúng tôi và đưa cho tôi một mẩu giấy trong ánh nhìn săm soi của lũ con trai đang trố mắt. Tôi đọc lời tỏ tình trên nét chữ run run nhưng rất đẹp và được viết cẩn thận trên giấy tập học sinh. Cô ta quả là một cô bé ngang bướng và rất thu hút! Tuy vậy nhưng tôi quyết định sẽ bày ra một trò chơi cho cô bé này. Càng lúc tôi càng cảm thấy thú vị với trò chơi của mình. Tôi viết trên mặt sau tờ giấy: “Vậy mình quen nhau nhé em!” Chúng tôi hẹn hò nhau buổi đầu tiên ở một quán cà phê. Phải nói rằng cô bé này rất cá tính nhưng cũng rất nhút nhát. Suốt buổi, cô ta chẳng làm gì ngoài việc nghịch với chiếc ống hút màu trắng đục. Tóc cô duỗi thẳng, cắt kiểu đuôi cá trông rất nghịch ngợm nhưng nữ tính. Mắt cô có màu nâu hạt dẻ và nhỏ nhắn, thật không cân xứng với chiếc mũi cao và thẳng. Khuôn mặt cô bé tròn trĩnh, mang vẻ trẻ con đáng yêu. Có lẽ vì điều đó mà những khuyết điểm trên gương mặt cô ta trở nên đáng tha thứ và đẹp hơn. Tuy vậy nhưng mỗi khi tôi hỏi, cô bé đưa ra những câu trả lời hết sức sắc sảo mà ngắn gọn. Chính điều đó càng làm cô bé trở nên quyến rũ hơn, chững chạc hơn so với lứa tuổi còn nhiều trẻ con của cô. Từng lời cô nói ra như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi hơn. Song tôi không cho phép mình được xao động với cô bé này. Tôi là con trai duy nhất của ông chủ một quán bar lớn trong thành phố. Hằng tuần tôi đã quen tiếng nhạc ồn ào và những vũ điệu gợi tình của rất nhiều cô gái tuổi đôi mươi đang muốn được thỏa mãn. Họ bám lấy chân tôi, để lộ ra bầu ngực căng cùng những đường cong một cách lộ liễu. Họ van nài tôi hãy qua đêm với họ, vì họ biết trong ví tôi có thứ mà họ đang thèm khát. Họ sẵn sàng gọi tôi như người tình mà họ tôn thờ như Thượng đế. Cứ thế, tôi tan chảy trong tiếng nhạc và si mê trên thân thể của những người đàn bà đã ngã quỵ trước những tờ giấy bạc. Mẹ mất sớm. Tôi không có em gái hay chị gái. Tôi biết thân thể đàn bà qua những con đĩ. Ai dám chắc cuộc đời sẽ có người yêu thương kẻ khốn nạn như tôi? Hay rằng họ yêu tôi chỉ vì thứ trong túi quần tôi? Điều đó càng không thể để tôi yêu một cô bé học sinh cấp 3. Em chẳng là gì trong cuộc đời tôi cả. Em chỉ là một người con gái. Đàn bà cũng từ con gái mà ra thôi! Em không xinh như những cô điếm mà tôi vẫn hay gặp. Em ngây thơ, nhưng ai biết được rằng em thật sự ngây thơ hay không? Rồi em cũng sẽ vội ra đi nếu biết về tôi, hay rằng tôi sẽ vứt bỏ em ở một xó nào đó sau khi đã vùng vẫy trên thân thể em vì biết em đến với tôi vì chữ “tiền”… Cuộc đời lắm trò chơi. Và với em, tôi cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Hẹn hò ở quán nước chán, tôi và em đi xem phim. Đó là lần đầu tiên tôi hôn em, khi ánh đèn đã tắt và rạp chỉ còn tôi và em. Giá như em biết rằng, tôi đã bao trọn những chiếc ghế còn trống kia, chỉ để nơi này còn lại tôi và em, và tôi sẽ để con thú dã tính trong tôi bóp ngạt em trong hân hoan cuồng nhiệt. Em ngồi đó, giữa không gian tăm tối. Em trông như một đóa hoa quỳnh hương, cao quý và thanh khiết đến nỗi tôi dường như không xứng đáng để chạm đến. Cố gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu mình, tôi đặt môi lên môi em. Một hơi nóng lan tỏa. Tôi như cảm nhận được linh hồn em đang nói một điều gì đó trong đầu tôi. Tôi nghe tiếng em khe khẽ rên lên. Chợt nhận ra tay em đang áp lên mặt tôi. Hơi nóng ấm làm tôi không cưỡng lại được mình nữa. Tôi đưa tay vờn nút áo em. Chợt em đưa tay cản tay tôi. Dứt môi khỏi nụ hôn nồng nhiệt, em nhìn tôi sững sờ. Sợ nhìn thấy đôi mắt em lúc đó, tôi quay mặt đi. Em hôn nhẹ lên vai tôi rồi quay sang xem nốt bộ phim còn dang dở. Đôi mắt em lúc này đã ráo hoảnh, song vẫn còn vương chút buồn và thất vọng. Tôi ân hận im lặng. Ngày hôm sau, em lại trở lại như mọi ngày, lại tíu tít nói cười và dường như không còn chút dấu vết của ngày hôm qua. Tôi tự trách mình quá ngu ngốc để yếu đuối trước một người con gái kém tuổi và kém kinh nghiệm hơn mình. Trò chơi của tôi chưa kết thúc, và tôi phải trừng phạt em vì đã làm tôi phải lo lắng và trách móc mình. Tối thứ 7 cuối tuần, như mọi lần, tôi và em lại hẹn hò với nhau. Tôi đưa em đến quán bar của cha tôi và bắt mọi người phải giả vờ như không quen biết tôi. Tôi chọn một chỗ kín đáo trong góc phòng. Em nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, song tôi cứ phớt lờ mặc kệ mọi cảm xúc đi qua trên khuôn mặt em. Em uống không giỏi, và gần như say ngất đi sau vài ly tôi đã cố rót thật nhiều. Mọi người nhìn tôi, rồi lẳng lặng, không ai nói với ai lời nào, họ gọi cho tôi một chiếc taxi. Em dựa đầu vào vai tôi và nói nhăng cuội về điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi dìu em ra taxi. Trò chơi của tôi chỉ mới bắt đầu. Sau đêm nay em sẽ là đàn bà. Mà điều đó cũng chẳng phải lỗi tại tôi. Trước sau gì em cũng sẽ là đàn bà, chỉ khác là kẻ đã mang thiên chức đó đến cho em mà thôi. Hơn nữa em chỉ là một con mồi trong trò chơi mà tôi đã xếp đặt… Đêm hôm đó, trời đổ mưa to. Tôi đưa em về nhà. Cha tôi đã qua đêm ở nhà cô bồ nhí, điều đó càng tốt cho kế hoạch của tôi. Em nằm sóng soài trên chiếc giường nệm trắng tinh, đôi mắt em phờ phạc, môi khẽ giật giật. Cảnh này khiến tôi liên tưởng đến những cô gái tội nghiệp phục vụ cho lính trong chiến tranh. Không kìm được mình nữa, tôi lao vào em như con báo đã nằm phục chờ đợi bao lâu để khi con mồi không chú ý bất chợt lao vào và xé nát nó ra. Làn da em trắng, thân thể chưa vương mùi đàn ông. Những đường cong chưa hoàn chỉnh để lộ sự non nớt của thiếu nữ. Tôi cắn tai em. Em rên lên những tiếng rên trong vô thức rồi lại để mặc cho giấc miên man tràn vào mình. Em thét lên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng u mê. Nhưng em quá yếu đuối và để mặc cho con dã thú trong tôi bùng cháy trên thân thể em. Tay em níu chặt lấy đường gân xanh đang chạy trên cánh tay tôi. Em chạm vào bức xăm trổ con kì lân trên vai trái. Môi em mấp máy như đang cầu cứu nhưng tôi vờ đi. Tôi nhìn lên khoảng không vô thức, để bỏ lỡ hình ảnh khuôn mặt em đang nhòa đi và vung vẩy những dòng nước mắt. Một cảm giác tuôn trào nóng bỏng đang dần tìm lối ra. Trinh nữ trong tay tôi đang chảy những giọt máu đau đớn đánh dấu cuộc đời em đã trở thành đàn bà… Em co người ngủ mê man trong cái lạnh ẩm ướt của trời hạ sau cơn mưa. Kéo chăn đắp ngang người em, tôi với tay lấy hộp thuốc lá. Có điều gì đó nhoi nhói trong lòng. Cảm giác khi ở bên em không giống với khi dày vò thân xác của những con điếm. Cảm giác nhói đau và thất vọng, vừa thương cảm vừa như kẻ điên lạc trong mê hồn trận, nhói đau… Sáng hôm sau, em tỉnh dậy khi mặt trời đã gần lên đỉnh đầu còn tôi đang ngồi xem tivi. Em quay sang nhìn tôi và rồi đầy hoảng hốt, nhìn lại xung quanh mình. Dưới ánh sáng hắt từ khung cửa sổ, làn da trắng của em mịn màng như da em bé, càng làm em trông giống thiên thần hơn. Nhưng trò chơi của tôi đã kết thúc, và dù em có xinh đẹp chăng nữa thì em cũng đã là đàn bà. Rồi đàn bà cũng sẽ như nhau, sẽ chỉ chiều chuộng thời gian đầu rồi lại đi theo ma lực của đồng tiền. Vội vàng đứng dậy, em sững sờ nhìn vệt máu trên tấm ga giường. Có lẽ đêm qua em đã không tưởng tượng ra được em sẽ trở thành đàn bà sớm như vậy. Đôi mắt em nhìn tôi, thẳng và xoáy vào tôi như một lời trách móc đau đớn của một linh hồn đã vụn vỡ. Rồi lẳng lặng không nói gì, em mặc quần áo vào, bước đến bên tôi. Cô bé này vẫn còn biết giữ bình tĩnh! Em hỏi tôi: – Chuyện này là sao vậy anh? Chẳng thèm đoái hoài đến gương mặt méo mó của em, tôi đáp: – Là thế thôi. Là em đã ngủ với anh! Giọng cô ta bắt đầu run run: – Em đã nghĩ rằng anh yêu em… Tôi ngắt ngang lời cô ta: – Đúng, anh đã yêu em! Nhưng giờ thì em đã thành đàn bà, mà anh thì không cần đàn bà! Em có thể đi được rồi đấy! Cô ta nức nở: – Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Tôi không ngờ rằng anh là thứ khốn nạn như vậy! Tôi xua tay và đứng dậy bỏ đi: – Đừng nói nhiều lời với tôi! Cô nên cảm ơn tôi mới phải. Giờ thì đứng dậy và đi đi! Cô ta vẫn khóc. Tôi đứng bên bục cửa sổ, mặc kệ cô ta và ngắm nhìn xuống thành phố đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời chói chang của ngày hè. Được một lúc rồi cô ta đứng dậy. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ta qua lớp kính cửa sổ nơi tôi đang áp mặt vào, ánh mắt căm hờn và chứa đựng bao nhiêu nỗi đau đớn. Tôi xoay mình nhìn về hường khác. Từ sau lưng, tôi nghe tiếng giày cao gót của cô ta nện trên nền gỗ từ từ bước xa dần. Có tiếng đóng cửa thật mạnh, và tiếng gót giày chạy vội vã trên cầu thang gỗ lọc cọc mà như tiếng oán trách xót xa… … Một tháng sau đó, tôi hoàn tất năm học. Cha tôi muốn mở rộng công việc kinh doanh sang lĩnh vực khách sạn. Theo lời ông, tôi đi du học để học ngành quản lí khách sạn. Những năm tháng xa nhà dạy cho tôi nhiều kinh nghiệm quý báu. Rời xa cuộc sống bao quanh bởi những con điếm, tiếng nhạc dập dình và những câu chuyện phiếm, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa thấy hết được cuộc đời. Lần đầu tiên tôi nhận ra miếng cơm manh áo là khó khăn như thế nào. Và cũng lần đầu tiên tôi nhận ra thứ tình cảm những con điếm dành cho tôi không giúp tôi trưởng thành được mà chỉ làm kiệt quệ tình người trong lòng tôi. Tôi khao khát có được một tình yêu đẹp. Ở tuổi tôi, nhiều người đã có vợ. Song tôi vẫn cô độc, vẫn ngày tháng đi làm và đi học. Tôi cần hơi ấm của một người phụ nữ mà mẹ và những con điếm đã không mang đến cho tôi được. Những người phụ nữ phương Tây nhiệt tình nhưng quá phóng khoáng. Họ gợi cho tôi nhớ lại điếm, mà tôi đã quá chán ngán. Sau vài năm du học, tôi hoàn tất luận án và đậu kì thi tốt nghiệp với số điểm cao. Trở về nước, tôi cùng cha mình xây dựng nên tập đoàn dịch vụ giải trí với các quán bar, khách sạn, nhà hàng. Thời gian cứ trôi đi, công danh sự nghiệp càng thành đạt cũng là lúc tôi càng cô độc. Cha vẫn đi đêm về hôm với bao nhiêu người tình khác. Người Yêu Của Tôi Là Một Con Đĩ Người Yêu Của Tôi Là Một Con Đĩ Một ngày nọ, sau khi đã chén vài ly với những người bạn cũ, tôi ghé qua quán bar. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Công việc ở đây có vẻ vẫn tốt. Những người đàn ông trung niên dần say xỉn và lắc lư theo các cô ả mắt xanh môi đỏ. Chợt, tim tôi như xiết chặt lại. Gương mặt tròn trĩnh ngày xưa giờ đã khô héo và đanh lại. Đôi mắt nhỏ nhắn viền chì và màu mắt khiến trở nên quá to, và còn phải gánh thêm cả đôi lông mi dài nặng trĩu. Trên vai trái là một con kì lân giống hệt con kì lân trên vai tôi. Và đôi môi chúm chím khẽ cười nhưng lại quá hút hồn đã từng một thời khiến tôi xao xuyến. Tôi không thể nhìn lầm được. Chính là em! Điều gì đã mang em đến đây? Tại sao em lại ăn mặc như một con đĩ chuyên nghiệp? Em có còn nhớ chính tại nơi đây nhiều năm trước em đã bị chuốc rượu say và rồi đánh mất thứ quý giá nhất của mình không? Em có còn nhận ra tôi không?… Hàng vạn câu hỏi trôi qua đầu tôi nhưng đôi môi tôi lại dính chặt khiến cho mớ chữ nghĩa không thể nào tuôn ra ngoài. Tôi nhờ một anh bồi bàn gọi cô ấy đến gặp tôi ở phòng quản lý. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút trôi qua, và em bước vào. Trông em như không hề già đi vì tuổi tác, nhưng đôi mắt đã u sầu lại càng nặng nề hơn. Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi: – Em có còn nhận ra anh không? Em mỉm cười nhẹ nhàng: – Sao lại không chứ? Cũng đã lâu rồi, đúng không anh? Giọng tôi trở nên khản đặc: – Em làm gì ở đây vậy? Tại sao em lại ăn mặc thế này? Vai em run lên, rồi em ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, cố giữ cho mình thật điềm tĩnh, em đáp: – Lúc trước em là con gái. Sau khi gặp anh em là đàn bà. Còn bây giờ… em là đĩ! Tôi im lặng. Một dòng điện chạy ngang tim tôi, khiến nó khô cứng lại và thấy trơ trọi hơn bao giờ hết. Tôi im lặng rót nước rồi chìa về phía em. Em kéo ly nước về phía mình, rồi mỉm cười và nhấp môi. Người con gái này đã từng yêu tôi như điên dại, để rồi chính tôi đã phá vỡ hạnh phúc của cuộc đời cô ấy. Thiên thần của tôi dù không còn mang ánh sáng của ngây thơ, nhưng chính lúc này đây em lại là mảnh gương vỡ soi vào mắt tôi bao hình ảnh phũ phàng mà tôi đã gây ra cho em. Tôi nhấp ngụm nước trong ly của mình. Nước sóng sánh. Tôi có thể làm được gì để bù đắp được cho em đây? Chợt nghĩ ra một điều, môi tôi mấp máy, và lời nói chưa được hoàn thành trong suy nghĩ ấy lại trôi chảy rơi ra ngoài: – Em… làm người yêu anh nhé! Em im lặng nhìn tôi. Nơi em có một dòng sông đang chảy. Tôi muốn ôm trọn con sông ấy vào lòng mình, mặc cho nước cuồn cuộn có thể xiết chặt tôi và để tôi đắm chìm trong hạnh phúc cho đến khi nhận ra mình đang sắp chết. Em mím môi thật chặt, rồi lại giãn ra. Em mỉm cười trả lời gọn lỏn, mặc cho tôi vẫn trầm ngâm trong ngàn suy nghĩ miên man: – Tốt thôi! Sau hôm đó, em trở thành người yêu – người tình của tôi. Tôi không cho phép em lui tới quán bar nữa, vì không muốn thấy em bị đem ra làm trò chơi của những người đàn ông khác. Em ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi ngày em ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cuộc sống của tôi. Em không còn hay trang điểm đậm nữa, mà chỉ còn vương một lớp phấn nhạt và son môi hồng. Song, điều đó cũng không làm thay đổi gương mặt đã chai sạn vì cuộc đời của em. Tôi mua cho em những váy đầm với nhiều họa tiết trông đến là trẻ con. Tôi biến em trở thành thiên thần đáng yêu của tôi và riêng tôi mà thôi. Em vẫn ngủ với tôi, không ép buộc mà là tự nguyện. Thân thể em đã mang những đường cong hoàn hảo, nhưng làn da trắng như em bé thì vẫn còn nguyên vẹn. Em làm tình giỏi hơn tôi nghĩ. Điều đó đôi khi nhắc lại cho tôi về quá khứ kinh hoàng, khiến tôi có cảm giác mang nặng tội lỗi với em nhiều hơn. Em vờ như không để ý. Và em không bao giờ ngủ. Mỗi khi làm tình xong, tôi mệt lử ngủ thiếp đi. Nhưng khi giật mình lúc nửa đêm và nhìn sang, bao giờ em cũng vẫn thức và vuốt ve con kì lân trên vai tôi. Mỗi lần tôi hỏi em đều bảo rằng, em làm thế vì con kì lân trên vai em muốn thế… Thời gian bên cạnh em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Em mang đến cho tôi một hơi ấm của người yêu. Không chỉ thế mà nó còn là hơi ấm gia đình mà tôi đã khát khao tìm kiếm. Chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, hân hoan và tràn đầy cuồng nhiệt. Em không bao giờ phàn nàn, cũng không đòi hỏi tôi phải kể gì về mình. Em nhận ra ở nơi tôi những điều xấu xa mà, nếu như em vẫn còn là cô bé ngày trước, chắc chắn em sẽ không bao giờ chấp nhận. Một đêm mưa, sau cuộc mây mưa của chúng tôi, tôi nằm phịch xuống giường, ôm lấy em trong tấm thân trần của mình. Nghịch với mấy lọn tóc nhỏ xòa trước mắt, đột nhiên em hỏi tôi: – Nếu em muốn lấy chồng, anh sẽ làm chồng em chứ? Tôi phì cười trả lời ngay: – Làm thế nào lại thế được! Em vặn vẹo: – Thế anh không yêu em à? Tôi ngập ngừng đáp: – Không phải không yêu em… Chỉ vì… Nếu em không là đĩ… Em im lặng. Tôi cũng im lặng. Tiếng mưa rơi càng trở nên ồn ào và thê thảm quá mức. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc đời này tôi sẽ lấy một con đĩ làm vợ. Có thể tôi sẽ yêu em, sẽ sống bên em suốt cuộc đời này. Nhưng chúng tôi sẽ không thể là vợ chồng. Tôi thà không lấy vợ, chứ không muốn lấy một con đĩ làm vợ. Dù rằng tôi yêu em rất nhiều… Những ngày sau đó là những ngày u ám nhất đối với chúng tôi. Mọi chuyện trở nên rối loạn và chúng tôi liên tiếp cãi vã nhau, từ trong bữa cơm cho đến khi đã lên giường ngủ. Mỗi lần cãi vã, tôi như thấy dòng sông trong em đang sủi bọt ầm ầm như muốn nuốt chửng tôi. Càng như thế, ngọn lửa trong tôi càng bùng cháy mạnh mẽ, càng muốn thiêu rụi hết mọi thứ trên cuộc đời này. Khi sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, tôi và em khó lòng kìm chế được suy nghĩ của mình. Chúng tôi sỉ vả nhau, và sau đó em thu dọn đồ đạc ra đi. Nhếch mép cười khinh bỉ, tôi thốt ra một lời độc ác cuối cùng: – Ừ, tôi sẽ lấy em làm vợ… Nhưng chỉ nếu như em đã không là đĩ! Em câm lặng nhìn tôi. Dòng sông trong em cuồn cuộn như sắp tuôn trào. Em thu dọn nhanh tất cả rồi đóng sập cửa. Tiếng giày cao gót quen thuộc em đã nện xuống trên nền cầu thang gỗ nay nghe chói tai hơn. Tôi ngã mình xuống ghế. Cơn tức giận không cho phép tôi nói lên một lời xin lỗi nào với em. Tôi đã hành hạ em suốt bao nhiêu ngày qua với một tràng những ngôn từ tệ hại. Và có lẽ chúng tôi nên giải phóng cho nhau thì sẽ tốt hơn… Tôi không còn nhớ đã bao lâu sau ngày em ra đi. Tôi trở về sống trong cảnh cô đơn lặng lẽ, cuộc sống tôi lại đầy rẫy những con điếm như trước đó đã từng. Nhưng giờ đây tôi không nhẹ nhàng với một con điếm nào được nữa. Tôi khiến các mụ đàn bà ấy đau đớn và kinh hoàng. Sau đó chúng nhìn tôi bằng một ánh mắt sợ hãi, thậm chí không dám vây quanh tôi như trước. Chán chường, tôi tìm quên trong rượu. Con dã thú trong tôi đã chiến thắng được linh hồn và trái tim tôi, khiến tôi không còn nhận ra được mình là ai. Tôi sống giữa một thế giới mà ngày và đêm không khác biệt nhau là mấy. Chịu đựng được vài tháng đầu, nỗi cô đơn cũng bắt đầu xuất hiện và gặm nhấm tôi. Hình ảnh về em khiến tôi không chịu đựng được và lại uống nhiều hơn. Nhưng mỗi lần uống, tôi lại thấy em xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười hiền dịu. Tôi chuyển sang thuốc lắc. Nhưng cũng không khả quan là mấy, thường chúng chỉ để lại những cơn đau đầu dai dẳng đến những ngày sau. Tôi lại nhớ những lần em nấu cháo và pha thuốc cho tôi. Hẳn bàn tay đó giờ đây đang ve vuốt những gã đàn ông khác. Đau đớn, tôi dày vò mình trong trăm ngàn cách để cứu bản thân khỏi sự cô đơn nhưng vô vọng. Cuối cùng, tôi quyết định tìm em. Dù có ra sao đi nữa tôi vẫn tìm em. Tôi muốn được chìm đắm trong dòng sông cuồn cuộn nước ấy. Tôi đi khắp nơi để tìm em nhưng không thấy. Tôi đến các quán bar khác và hỏi thăm tin tức nhưng cũng không ai biết về em. Em đến và đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, biến mất khỏi tầm tay của tôi… Một buổi sáng chủ nhật trong lành, một người phụ nữ trẻ đến tìm tôi. Bà ấy tự xưng là y tá của một bệnh viện và cần gặp tôi. Tôi mở cửa mời bà ta. Người thiếu phụ nhìn tôi bằng một ánh mắt buồn rười rượi. Rồi bà ta đưa cho tôi một bức ảnh: – Chắc anh biết cô gái này chứ? Tôi nhìn qua và giật mình. Là ảnh của em. Sao bà ta lại có được tấm ảnh này? Chưa kịp mở lời, bà ta nói tiếp: – Tôi tìm được bức ảnh này trong bóp của cô ta. Trong đó có một bức ảnh của anh và địa chỉ. Tôi mạo muội tìm đến đây để gặp anh… Nói rồi bà ta chìa cho tôi bức ảnh thứ hai. Là bức ảnh của tôi thời sinh viên mà cô ấy đã vô tình chụp lén. Nhấp một ngụm nước, bà ta nói: – Cô ấy đến tìm tôi vào một buổi tối mưa bão. Tôi là hàng xóm của cô ấy, lâu nay tôi biết cô ấy là cô gái hiền lành lễ phép, nên khi cô ấy đến tôi đã biết là có chuyện chẳng lành. Cô ấy bảo với tôi cô ấy đã có thai bốn tháng nhưng hiện tại cô ấy không có tiền và cũng chẳng quen biết ai. Cô nhờ tôi vay tiền hộ và giới thiệu nơi nào có thể phá thai giúp cô ấy… Tôi sững người. Khẽ lắc đầu, những nếp nhăn trên trán bà ta nhăn lại. Giọng bà trầm đi, nghe như sắp khóc: – Tôi đã bảo cô ấy thai bốn tháng là không thể phá đi được nữa. Tôi đã khuyên cô ấy hết lời nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy vay đầu này đầu kia, cũng được chút tiền. Rồi chẳng biết nghe ai xúi, cô ấy đến một phòng mạch phá thai không tiếng tăm gì mấy. Khi tôi hay tin và tìm đến thì cô ấy đã ngất trên bàn mổ. Máu ra quá nhiều nên chúng tôi không kịp đưa cô ấy đến bệnh viện… Không kìm được nước mắt nữa, đôi vai bà y tá run lên, và bà bắt đầu khóc. Tôi như chết lặng đi. Tôi đã quá vô tâm không hề biết được rằng em đã mang giọt máu của tôi. Tôi đã không hiểu được tâm nguyện của em muốn được gắn chặt với cuộc đời tôi. Tôi đã khinh bỉ em chỉ vì em là một con đĩ, mà lẽ ra tôi phải oán trách mình vì chính tôi đã hại cuộc đời em. Đau xót, khổ sở, tôi nhìn lên bức tường nơi chiếc giường tôi đã từng có những cơn mê với em. Nắng hắt từ cửa sổ trải xuống giường. Tôi nhớ làn da trắng hồng khi thiên thần của tôi ngồi dưới ánh nắng. Tôi nhớ những giọt nước mắt của em khi tôi biến em trở thành đàn bà. Thiên thần của tôi đã ra đi, mang theo nụ cười và giọt máu của tôi… Kì lân trên vai tôi chưa bay đi. Nhưng kì lân trong lòng tôi đã không còn nữa…

Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không? KHI ĐẠI NẠN ĐẾN ANH CÓ THỂ NẮM CHẶT TAY EM KHÔNG?

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy. Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân. *** Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực. khi-dai-nan-den Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay. Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa. Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có. Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: "Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?". Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ "mãi mãi", nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp? Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi... "Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?"...